Khi công chúa trở thành nữ hầu
phan_3
Kim đại gia nghe được Tiểu Viên hai chữ này, mắt lập tức sáng lên, kéo Tiểu Lan nói: "Tiểu Viên ở nơi nào, ngươi mau dẫn ta đi nhìn." Tiểu Ngọc vụng trộm dậm chân, ngăn Tiểu Lan kéo tay Kim đại gia, cười duyên nói: "Đại gia, nàng nói đùa thôi, mau chút ta và ngươi đi chơi diều thôi."
Tiểu Lan khó có được vị cứu tinh này, mặc dù cảm thấy nếu Tiểu Viên gả cho Kim đại gia ngốc ngốc này, cũng là thiệt thòi cho nàng, nhưng lúc này mạng người quan trọng hơn, đâu còn lo lắng gì nhiều, kéo Kim đại gia tay rồi cầu xin nói: "Đại gia, cầu xin ngươi tìm lão gia nói, trừ Tiểu Viên ai cũng không cần, mới có thể cứu Tiểu Viên mệnh."
Pằng một tiếng, trên mặt Tiểu Lan nhận một cái tát, là Vương mụ đánh, nàng một tay chống nạnh, chỉ vào Tiểu Lan mắng: "Ngươi còn dám xúi giục ư? Đại gia tìm người nào, là lão gia định, quan hệ gì tới nha đầu nhà ngươi." Kim đại gia là người ngu dại, nhưng cũng hiểu mấy phần, ở trong sân nhảy gọi: "Tiểu Viên, Tiểu Viên, các ngươi đem Tiểu Viên kéo đi đâu?"
Thanh âm một tiếng so một tiếng cao, còn không ngừng đi đến đạp những cửa phòng, thấy hắn đột nhiên nháo lên, Vương mụ không kịp giáo huấn Tiểu Lan, vội vàng tiến lên cản hắn. Kim tiểu thư cũng là khi Vương mụ vừa đi ra ngoài, sẽ ở đó mượn việc đọc sách, lỗ tai dựng lên nghe, đợi đến Tiểu Lan tiếng khóc vang lên, Lục Khởi đi ra ngoài nhìn, nói Tiểu Viên đã bị Vương mụ đánh chết. Kim tiểu thư trong lòng chính là thích ý, không cách nào giữ gìn phong thái , buông quyển sách, ngả người trên giường, chẳng qua là cười không ngừng.
Lục Khởi thấy tiểu thư thích ý, cũng tiến lên nói mấy điều thú vị, hai người đều rất đắc ý, ai ngờ Kim đại gia đột nhiên đến phá rối, Kim tiểu thư nghĩ tới bên ngoài có Vương mụ ở đây, cũng không làm phiền được mình, ở chỗ này cùng Lục Khởi thầm thì to nhỏ, trên giá y muốn thêu hoa gì, đợi đến khi thành thân, sẽ để cho Lục Khởi phục vụ Vương Thắng An đi.
Chờ Vương Thắng An làm quan, Kim gia cũng sẽ được hắn nâng đỡ, mình sanh hài tử, chính là hậu nhân Lang Gia Vương gia, lúc đó ai còn dám nói nàng là nữ nhân chua ngoa, ghê gớm. Đến khi Kim đại gia đột nhiên nháo lên, Kim tiểu thư lúc này mới đổi sắc mặt, nháy mắt ra hiệu khiến Lục Khởi ra ngoài hỗ trợ, mình nằm ở cửa sổ lắng nghe. Lục Khởi ra cửa, thấy Kim đại gia làm sân tán loạn, trên đất còn ném một cái diều lớn, Vương mụ cùng Tiểu Ngọc ở sau lưng đuổi theo, nhưng chưa kịp Kim đại gia, Tiểu Lan thì quỳ gối trong viện, chẳng qua là khóc không ngừng.
Ngoài sân hỗn loạn không chịu nổi, Lục Khởi liếc mắt nhìn Vương mụ đuổi theo thở hổn hển, trong lòng nói, xem nàng thường ngày uy phong, sao lúc này liền cả Kim đại gia cũng không quản được, tiến lên ngăn lại Kim đại gia, trên mặt lạnh lùng mà nói: "Đại gia, ngươi cũng nên biết đây là bên ngoài khuê phòng tiểu thư, các ngươi tuy là huynh muội, nhưng cũng không thể xông loạn, ngươi giờ có điểm gì là đại gia bộ dáng không?."
Kim đại gia tìm không được Tiểu Viên, lại nghe thấy Lục Khởi nói như vậy, đột nhiên đưa tay ra nắm cổ Lục Khởi: "Chính là các ngươi thường ngày khi dễ nàng, nên hiện giờ Tiểu Viên mới không có ở đây, ngươi trả Tiểu Viên cho ta." Lục Khởi không ngờ tới, cũng không có tránh né, chính mình bị siết cổ, Kim đại gia mặc dù ngu dại, nhưng hơi sức lại không nhỏ, Lục Khởi con ngươi trợn lên, chẳng qua là cứng cổ, trong cổ họng o o kêu cứu.
Chương 5.3
Vương mụ thấy vậy, vội vàng tiến lên gỡ tay Kim đại gia: "Đại gia, ngươi có lời gì hảo hảo nói, như vậy chẳng phải đem Lục Khởi bóp chết?"
Kim tiểu thư ở bên trong nghe, trốn tránh nữa sẽ không tốt, vội vén rèm lên ra ngoài, lúc này Lục Khởi vừa được buông ra, ho khan không ngừng, Tiểu Ngọc vội vàng tiến lên đấm lưng cho nàng, Kim tiểu thư nhìn tới, cổ trắng nhẫn nhụi của Lục Khởi đã bị Kim đại gia bóp đến tím bầm.
Kim tiểu thư không khỏi một hồi đau lòng, đối với Kim đại gia nói: "Ca ca, làm muội muội của ngươi, khó mà nói ngươi, ngươi đi tìm nha đầu kia, thế nào mà lại bóp cổ nha đầu thân cận của muội để hả giận gì chứ?" Kim đại gia cũng mệt mỏi, đặt mông ngồi xuống dưới đất, nhìn chằm chằm Kim tiểu thư, hồng hộc thở hổn hển, trong miệng chỉ nói là: "Ta muốn Tiểu Viên, ngươi đem Tiểu Viên giấu chỗ nào?"
Thấy vòng tới vòng lui, đều nói về Tiểu Viên, Kim tiểu thư hận đến nghiến chặt hàm răng, đang muốn nói chuyện, lão gia được quản gia nâng đỡ vội vã đi vào, thấy trong sân một mảnh hỗn độn, giẫm chân nói: "Ta đã tạo nghiệt gì, mà lại sinh ra cái người vô dụng như ngươi, ngươi làm ầm ĩ như vậy, chẳng lẽ ngươi muốn phá hôn sự của muội muội ngươi và Vương công tử sao?"
Người tới chính là Kim gia đương gia, Kim lão gia, Kim đại gia nếu là bình thường, bị Kim lão gia mắng như vậy, đã sớm ngoan ngoãn đi rồi, ai ngờ Kim đại gia hôm nay không như bình thường, chẳng qua là trừng mắt la ầm lên: "Muội muội hôm nay không đem Tiểu Viên giao ra đây, ta liền không đi."
Tiểu Viên, Kim lão gia cau mày nhìn về phía quản gia, quản gia gọi Kim Phúc, vội nói: "Lão gia, ngươi quên sao? Chính là ba năm trước đây, trước thôn lão Lục, người mua được một nha đầu, tốn năm ngàn đồng tiền, làm nha hoàn hầu hạ tiểu thư ." Kim lão gia sờ sờ râu, gật đầu nghĩ tới, đưa ra một đầu ngón tay đối với quản gia nói: "Ta nhớ được nha đầu này dáng dấp không tệ, cử chỉ cũng rất tao nhã, làm bạn tiểu thư vừa đúng, tại sao cái nghiệp chướng này lại đòi tới nha đầu đó?"
Quản gia cười làm lành nói: "Cái này tiểu nhân cũng không rõ lắm, còn phải hỏi đại gia." Kim lão gia lại gật đầu một cái, đối với Kim tiểu thư nói: "Nữ nhi, cái nha đầu kia, ngươi liền kêu ra ngoài cho ca ca ngươi, cũng không phải là đại sự gì, thế nào náo thành ra như vậy?" Việc này, Kim tiểu thư ngẩng đầu không dám nhìn Kim lão gia, còn đang suy nghĩ thời điểm, Tiểu Lan quỳ trên mặt đất đã xông lại : "Lão gia, Vương mụ vừa mới lệnh hai gã sai vặt kéo nàng đi ra ngoài chôn, ta sờ tới nàng còn có một chút hơi thở, cũng chưa chết."
Chương 6
Vương mụ mặt đỏ lên, đối với Kim lão gia đã cau mày nói: "Lão gia, nha đầu này cũng không biết là bệnh gì, thân thể yếu đuối vô cùng, ta sợ lây sang người khác, mới kêu gã sai vặt mang đi." Kim lão gia tuy biết rằng đây là lý do, nhưng vẫn là đằng hắng một cái nói: " Kim gia Chúng ta, phải tích thiện tích đức , một tên ăn xin còn có thể cho cơm ăn, huống chi người làm nhà mình."
Vương mụ vội luôn miệng đồng ý, Kim lão gia gật đầu một cái, đối với Kim Phúc nói: "Ngươi liền tìm hai người đi nhìn một chút, cái nha đầu kia nếu là còn sống, liền đem nàng mang trở lại, cho nghỉ ngơi điều dưỡng ." Kim Phúc liên tiếp đồng ý, Kim đại gia nghe, nhảy qua tới lắc lắc thân thể Kim lão gia nói: "Ta cũng muốn đi." Kim lão gia trừng mắt nhìn hắn, chưa nói thêm cái gì, phất tay áo đi mất.
Tiểu Lan thấy lão gia đã cho phép, trái tim lúc này mới thả lỏng xuống.
Tiểu Viên ngất đi, cái gì ý thức cũng không có, chỉ cảm thấy thân thể lại lần nữa lảo đảo, cao một bước, thấp một bước, không biết đi đâu. Phiêu phiêu đãng đãng ở bên trong, nhìn thấy Tam tỷ đang cười, giống như ngày đó ở trong Chiêu Dương Cung, là một công chúa không buồn không lo: "Viện muội muội, ngươi nói, chúng ta sau khi lớn lên muốn Phò mã như thế nào?" Phùng Viện sửng sốt, đưa tay ôm lấy mặt: "Tam tỷ không thẹn thùng sao? Tới mười tuổi mới phải tìm Phò mã mà."
Tam tỷ trừng mắt nhìn nàng: "Đại tỷ tỷ không phải mười tuổi liền định Phò mã sao, ta cũng sắp mười tuổi rồi, suy nghĩ một chút cũng không có gì." Rồi Tam tỷ than thở: "Bất kể như thế nào, ta tuyệt không muốn Phò mã giống phụ hoàng, một Phò mã ngốc ngốc." Phùng Viện nghe lời này, cũng than thở theo, tay nâng cằm nói: "Nếu là mẫu hậu chọn Phò mã cho chúng ta, nên giống như đại tỷ phu, còn nếu giống phụ hoàng..." Tam tỷ nghe đến đó, chẳng qua là than một tiếng, không nói gì. Một lát sau Phùng Viện lại hỏi: "Mẫu hậu dáng dấp đẹp như vậy, tại sao muốn gả cho phụ hoàng?"
Cái vấn đề này, người được cho là công chúa thông minh nhất cũng không biết trả lời như thế nào, suy nghĩ hồi lâu, Tam tỷ mới nói: "Bởi vì phụ hoàng là hoàng đế thôi." Phùng viện gật đầu: "Có lẽ thế a...! ." Lúc này, một nam một nữ người hầu đi tới, dẫn đầu là một nam tử mặt tựa như ngọc, ngũ quan tuấn tú, nhìn thấy tỷ muội các nàng, Tiểu Hoàng Môn lập tức chạy tới hành lễ.
Phùng Viện nhìn nam tử chưa gặp bao giờ, tò mò quan sát, thiếu phụ bên cạnh nam tử dịu dàng cười cười, nhẹ nhàng thi lễ một cái: "Thiếp, Tạ thị gặp qua hai vị công chúa." Tam tỷ nở nụ cười: "Nguyên lai là Thập tứ ca ca, đã sớm nghe mẫu hậu nói, ca ca sẽ dẫn tân tẩu tẩu vào cung."
Vừa nói vừa nhìn sang Tạ thị, Tạ thị rất đoan chánh, dù mặc cung trang nặng nề, động tác vẫn như cũ ưu nhã. Tam tỷ cười nói: "Vị này chính là tân tẩu tẩu sao?" Tạ thị nhẹ nhàng hành lễ: "Thưa, đúng vậy." Phùng Viện chưa từng gặp qua hai người kia, chỉ lo nhìn, trong lòng còn đang suy nghĩ, đây là ca ca nàng, sao chưa bao giờ gặp qua, Tam tỷ đối với nàng cười: "Viện muội, đây là trấn thủ Kiến Khang, Hà Gian Vương, chào Thập tứ ca ca đi." Hà Gian Vương Phùng Duệ đã nở nụ cười, lông mày cong cong hình lưỡi liềm, Phùng thị hoàng triều, tuấn nam mỹ nữ rất nhiều, ngay cả phụ hoàng mình ngu dại, dung mạo cũng cực hảo, Phùng Duệ cùng Tạ thị đây, thì càng có vẻ xuất sắc.
Chương 6.2
Phùng Viện vội vàng thi lễ: "Gặp qua Thập tứ ca ca." Suy nghĩ một chút, cười nói: "Còn có Thập Tứ tẩu tẩu." Phùng Duệ nghe Phùng Viện xưng hô như vậy, sửng sốt một chút, cùng Tạ thị nhìn nhau một cái, nở nụ cười, lúc này thì không phải nụ cười nhàn nhạt lúc nãy, mà là nụ cười từ sâu trong đôi mắt. Lúc này có một Tiểu thái giám chạy tới: "Hà Gian Vương, hoàng hậu cho truyền người cùng vương phi vào điện."
Tam tỷ nhìn Phùng Duệ, Tạ thị cùng nhau đi, không khỏi thở dài nói: "Muốn được như Tạ tẩu tẩu, có một Phò mã như ca ca, mới không uổng công." Phùng Viện đưa tay ra nhéo nhéo nàng: "Tỷ tỷ, ngươi không biết e lệ gì cả." Tiếng cười vui vang lên, chẳng qua là cách Phùng Viện càng ngày càng xa, vẻn vẹn một cái chớp mắt, Cung đình cùng Tam tỷ đều biến mất ngay trước mắt. Phùng Viện gấp gáp hô to: "Tam tỷ, Tam tỷ, mẫu hậu."
"Tiểu Viên, Tiểu Viên." Thanh âm dịu dàng vang lên bên tai Tiểu Viên, Tiểu Viên cảm thấy toàn thân đều đanhức, cũng có thể cảm giác được thân thể đang nằm trên phản gỗ, mở mắt ra, trước mắt là khuôn mặt ân cần của Tiểu Lan.
Trong nháy mắt, Tiểu Viên tình nguyện mình đã chết đi, mà không phải vẫn ở chỗ cũ, trong phòng hạ nhân Kim gia, chẳng qua là đối vớ ánh mắt ân cần của Tiểu Lan, lại nghĩ tới mẫu hậu, Tiểu Viên cười nhẹ một tiếng, cố gắng nói: "Tiểu Lan, ta không sao."
Không nói lời nào thì không sao, một khi mở miệng, hốc mắt Tiểu Lan lại đỏ hồng, lệ rớt xuống, lôi kéo tay Tiểu Viên nói: "Ngươi cuối cùng cũng tỉnh, ta còn sợ ngươi thật sự không có tỉnh lại.” Tiểu Viên nghe được thanh âm mình nhỏ yếu, từ từ suy nghĩ những chuyện lúc hôn mê, mơ thấy mẫu hậu, bị Vương mụ đánh, lại bị nước lạnh dội lên người, trong lúc mơ mơ hồ hồ, chẳng qua là nghe Tiểu Lan thanh âm, khi tỉnh lại lần nữa thì ở chỗ này.
Thấy Tiểu Lan lại bắt đầu khóc, Tiểu Viên đưa tay ra, cầm tay của nàng, mới vừa toan nói chuyện, một hồi ho khan truyền đến, làm cho nàng nói không ra lời. Tiểu Lan gấp rút ngăn nàng: "Tiểu Viên, ngươi đừng nói chuyện, lão gia nói rồi, thân thể ngươi nếu không tốt, trước hết nghỉ ngơi mấy ngày." Nói đến đây, Tiểu Lan chần chờ một chút, hồi lâu mới nói: "Chẳng qua là lão gia không chịu mời đại phu."
Tiểu Lan lại vội nói: "Chẳng qua ta hái chút thảo dược , nấu thuốc cho ngươi, sẽ không lâu đâu, Tiểu Viên, ngươi nhất định phải khỏe lại." Tiểu Viên thấy nàng như vậy ân cần, biết nàng là thật lòng quan tâm mình, không khỏi gật đầu một cái.
Tiểu Lan thấy Tiểu Viên tỉnh lại, còn có thể nói chuyện, lúc này mới an tâm. Cũng không dám nói cho nàng biết sau khi hôn mê, đã bị gã sai vặt kéo đi ra ngoài, đang định đào hố chôn thời điểm, lại mang trở lại, ước chừng bất tỉnh ba ngày ba đêm. Mình thừa dịp lúc không phải phục vụ Kim tiểu thư, thỉnh thoảng tới chiếu cố một chút, lão gia đã nói rồi, nếu vẫn chưa tỉnh lại, liền đem nàng ném ra ngoài, nếu chết trong nhà sẽ gây xúi quẩy.
Thấy Tiểu Viên nói mấy câu, lại muốn ngủ, Tiểu Lan vội bưng qua cái chén, cẩn thận đỡ nàng dậy nói: "Tiểu Viên, đây là chè hạt sen ta nấu, ngươi uống vài hớp."
Tiểu Viên mới tỉnh lại, trong cổ khô khan như muốn nứt, vốn cũng nghĩ tới uống nước, chẳng qua là không muốn làm phiền tới Tiểu Lan, hành động này của Tiểu Lan, lại đúng như nhu cầu của nàng, nỗ lực ngồi dậy, nhận lấy chén. Tuy nói là chè hạt sen, hạt sen chỉ có mấy hạt, còn có ít hạt cơm, đường cũng không có.
Tiểu Viên uống một hớp, có cảm giác như chưa từng uống canh hạt sen nào ngon như vậy, nhai hạt sen, có thể là do Tiểu Lan nấu vội, hạt sen còn chưa nhừ, tâm sen cũng không bỏ, thấy thần sắc Tiểu Viên như ăn phải đồ đắng. Tiểu Lan lấy tay che miệng, nhỏ giọng nói: "Ai nha, ta thế nào quên, tâm sen cũng không bỏ đi." Tiểu Viên đã uống sạch sẽ, đồ ăn vào bụng, Tiểu Viên cũng cảm thấy khá hơn chút, lắc đầu nói với Tiểu Lan: "Không có chuyện gì."
Chương 6.3
Tiểu Viên than nhẹ: "Ta cũng nhiều năm chưa có được ăn canh hạt sen rồi." Tiểu Lan nhận lấy chén, đem Tiểu Viên đỡ nằm xuống, nghe Tiểu Viên nói câu này, lại liên tưởng đến cử chỉ của nàng, không khỏi hỏi một câu: "Muội muội, trong lòng ta đã lâu có một câu muốn nói với muội, không biết có lên nói không." Tiểu Viên nhắm mắt, nghe nàng nói như vậy, mở mắt cười nói: "Tỷ tỷ đối tốt với ta, cùng người khác bất đồng, không biết tỷ tỷ có lời gì muốn nói với ta?"
Tiểu Lan ngồi vào bên người nàng, chần chờ hồi lâu, mới mở miệng nói: "Muội muội, ta mặc dù là một cô nương không có học vấn, nhưng cũng biết hành động cử chỉ của ngươi, nhất định là xuất thân từ đại tộc ở Lạc Kinh, chẳng qua là lúc này, nghe các nàng nói, phía bắc binh hoảng mã loạn , muội muội ở chỗ này nhiều năm như vậy, cũng không có người nhà tới tìm, có khi người nhà muội đã không còn, muội muội cũng phải vì mình tính toán một chút."
Tiểu Lan nói lời này, mặc dù uyển chuyển, Tiểu Viên nghe vào, nàng nhắm chặt mắt, nước mắt nhịn không được chảy xuống, Tiểu Lan than một tiếng, đứng lên nói: "Muội muội, ta hiểu rõ nếu để cho ngươi gả cho đại gia, cũng ủy khuất ngươi, chẳng qua là gả cho hắn, tốt hơn là làm thiếp cô gia."
Nói tới chỗ này, Tiểu Lan muốn nói lại thôi, Tiểu Viên đã hiểu, nàng mở mắt ra, cố gắng lộ ra một nụ cười: "Tỷ tỷ, ta hiểu." Tiểu Lan đưa tay ra thay nàng dịch dịch góc chăn: "Thật ra thì đại gia trừ ngốc ngốc chút, đối với người lại hảo, ta nghe những người từ phía bắc chạy nạn tới nói, hoàng đế cũng không phải là kẻ ngốc sao?"
Nghe được Tiểu Lan nhắc tới phụ hoàng, Tiểu Viên thở dài một tiếng, phụ hoàng, nếu là phụ hoàng có thể bảo vệ thê tử cùng nữ nhi, mình cũng không cần theo mẫu hậu, ở Chiêu Dương Cung cùng Cố Thành tiến tiến xuất xuất, nếm tất cả cay đắng nhân gian. Vốn tưởng rằng đó là chuyện đau khổ nhất trần gian rồi, ai ngờ người Hồ tấn công, mẫu hậu không thấy, mình mặc dù dưới sự che chở bảo vệ của nhũ mẫu ra khỏi thành, còn chưa có rời thành ba mươi dặm, nhũ mẫu bị giết, mình bị bắt, một đường nơm nớp lo sợ, đi tới Kiến Khang.
Lại bị bán vào Kim gia, tuy có ăn có ở, thường ngày chịu đánh chửi cũng không ít, nói ra cũng chẳng ai tin, mình từng là công chúa trong Tề cung, cẩm y ngọc thực?
Thấy Tiểu Viên không nói, Tiểu Lan cũng không nói gì nữa, chẳng qua là than thở. Lúc này bên ngoài truyền đến thanh âm Kim đại gia: "Tiểu Lan nha đầu, Tiểu Viên tỉnh chưa?" Tiểu Lan sửng sốt một chút, không tự chủ được nhìn về phía Tiểu Viên, trong mắt Tiểu Viên nước mắt rơi gấp hơn, lại cái gì cũng không nói. Tiểu Lan lúc này mới đáp ứng tiến lên mở cửa.
Kim đại gia rón ra rón rén đi tới, thấy Tiểu Viên rơi lệ không ngừng, vội ngồi xuống, hỏi Tiểu Viên: "Tại sao ngươi lại khóc, có phải hay không đói bụng?" Vừa nói vừa từ trong lòng ngực lấy ra một bao lá sen, mở ra, thịt giò dầm tương. Ngửi thấy được mùi thơm, Kim đại gia liếm liếm đôi môi, đưa hướng Tiểu Viên, hạ xuống quyết tâm lớn lao nói: "Tiểu Viên, này cho ngươi đi, đây là đồ ta thích ăn nhất đó." (muanho: muanho cũng muốn, muanho cũng muốn. Kim đại gia: tránh ra. Ta đau lòng lắm mới đưa cho Tiểu Viên ăn đó. Đâu đến lượt ngươi. Muanho: *tủi thân**mắt rơm rớp*)
Thấy hắn bộ dạng lưu luyến, Tiểu Viên không khỏi bật cười, Kim đại gia thấy nàng cười, trong lòng hết sức cao hứng, gãi đầu cười a a rồi, luôn miệng thúc giục nàng mau chút nhận lấy.
Tiểu Lan thấy thế, vội rót chén nước đưa cho Tiểu Viên, trong miệng còn cười nói: "Đại gia, này giò tuy ngon, Tiểu Viên mới tỉnh, không có hơi sức đi xé, làm sao ngươi không cắt tốt lắm rồi mang tới?" Kim đại gia sờ sờ đầu, đem lá sen bọc lại, liền đứng dậy nói: "Ta đi tìm dao tới cắt."
Hết
Chương 6.
Chương 7
Thấy hắn vội vã rời đi, Tiểu Lan hì hì một tiếng bật cười, đối với Tiểu Viên nói: "Đại gia mặc dù ngu dại, đối với ngươi cũng là một tấm chân tình, chỉ cần ngươi sinh con trai, tiểu thư dù gì cũng gả đi ra ngoài , ngày sau đương gia làm chủ, so hiện tại thì tốt hơn nhiều." Tiểu Viên nghe Tiểu Lan thao thao bất tuyệt, gả cho Kim đại gia tốt như thế nào, nhớ tới tình hình trong mộng, chẳng lẽ Phò mã của mình là Kim đại gia ngốc ngốc kia.
Không, hiện tại thì không phải là Phò mã rồi, ở trong mắt người khác, giờ mình gả cho Kim đại gia, coi như là trèo cao. Thanh âm châm chọc vang lên: "Chuyện này còn chưa có định đâu, Tiểu Lan, ngươi liền muốn thay lão gia làm chủ hay sao, cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem, nàng ta có bao nhiêu phúc khí?"
Nghe thanh âm chua chát, không phải Tiểu Ngọc thì cũng đoán không ra người thứ hai. Quả nhiên là nàng ta, ôm cánh tay dựa cửa, trên mặt thần sắc dĩ nhiên là không tốt , trong ánh mắt chứa vô hạn oán giận, hung hăng nhìn chằm chằm Tiểu Viên. Loại này ánh mắt, chỉ khi Tiểu Viên còn nhỏ, theo mẫu hậu đi thăm thẩm thẩm ngã bệnh, thiếp thất của cữu cữu ở một bên phục vụ thẩm thẩm, thỉnh thoảng thừa dịp thời điểm mọi người không để ý, nhìn thẩm thẩm chính là như vậy oán độc.
Chỉ là trong nháy mắt, cái ánh mắt oán độc đó chuyển sang ôn thuận, Tiểu Viên vốn tưởng rằng là mình nhìn lầm rồi, ai ngờ hôm nay lại gặp được loại ánh mắt này, không khỏi rùng mình một cái. Tiểu Lan gặp Tiểu Ngọc, dù sao cũng đã rạch đi cái vỏ bọc rồi, cũng không cố kỵ những thứ này, cười nói: "Ít ra người ta còn có cơ hội, còn hơn có kẻ cố ý lẳng lơ mà chẳng được gì." Tiểu Ngọc nghe Tiểu Lan cư nhiên lên tiếng châm chọc mình, hỏa khí lại nổi lên, không phải Tiểu Lan gây chuyện ầm ĩ, Tiểu Viên h thời đã trong bụng chó hoang rồi, làm sao còn an ổn nằm ở đây..
Môi nhếch lên, hừ nói: "Tiểu Lan, ngươi là nha đầu hầu hạ tiểu thư, không phải ở chỗ này phục vụ Tiểu Viên, còn không mau chút đi, tiểu thư kêu ngươi." Tiểu Lan nghe, đang chuẩn bị đi ra ngoài, thấy Tiểu Ngọc không đi, kỳ quái hỏi: "Tiểu thư kêu ta, thế nào ngươi lại không đi đây?" Tiểu Ngọc lấy tay quạt gió, cười lạnh nói: "Ta đây không phải tới nịnh bợ tân đại nãi nãi hay sao?"
*Đại nãi nãi: bà chủ. (ngoài ra còn có ý là bà cô, mợ chủ).
Vừa nói vừa đưa tay đẩy đẩy Tiểu Lan: "Còn không mau đi đi?" Tiểu Lan cau mày nghĩ , đợi lát nữa Kim đại gia sẽ tới, có hắn ở đây, Tiểu Ngọc cũng không dám làm gì Tiểu Viên, đối với Tiểu Viên nói: "Ta đi một chút sẽ quay lại." Lúc này mới đi ra ngoài.
Đợi khi Tiểu Lan vừa đi, Tiểu Ngọc thò đầu ra, nhìn chung quanh không có người nào , đóng cửa lại, đối với Tiểu Viên đang nhắm mắt nghỉ ngơi cười lạnh nói: "Đại Nãi Nãi, ta tới chăm sóc ngươi." Vừa nói vừa tóm lấy cái chăn trên giường, chùm kín người Tiểu Viên, còn dùng tay đè lại góc chăn, trong miệng nói: "Đắp kín chút, để tránh gió lùa vào."
Cái chăn vừa dày vừa nặng, Tiểu Ngọc dùng hơi sức lại lớn, Tiểu Viên bất chợt bị đắp kín, lỗ mũi không có khí đưa vào, đưa tay ra vén chăn, chẳng qua là chăn bị đè chặt, không vén được.
Tiểu Ngọc thấy nàng giãy giụa, trong lòng đắc ý, trong tay hơi sức càng lúc càng lớn, trong miệng còn nói: "Đại Nãi Nãi đừng động, ngươi là người tôn quý, cứ để ta phục vụ thôi." Tiểu Viên dần dần không có hơi sức, tiếng ho khan cũng không có. Cửa bị đụng mở, Kim đại gia mang một bọc thị đã cắt miếng đi vào, trong miệng còn nói: "Tiểu Viên, thịt cắt rồi, ngươi ăn đi."
Nhìn thấy việc Tiểu Ngọc đang làm, Tiểu Viên ở trên giường giãy giụa, Kim đại gia sững sờ hỏi: "Tiểu Ngọc, ngươi ở đây làm cái gì?" Tiểu Ngọc đang đắc ý, nghe cửa bị đụng mở, tâm đã luống cuống, lại nghe thấy Kim đại gia hỏi, nàng vốn không phải người quen làm những chuyện này. Vội hốt hoảng đứng dậy, câm lặng làm thinh nói: "Ta, ta giúp Tiểu Viên đắp chăn."
Chương 7.2
Kim đại gia nghe nàng nói vậy, tiến lên có chút trách cứ mà nói: "Tiểu Ngọc, chăn không phải đắp như vậy." Tiểu Ngọc vội đem chăn vén lên, Tiểu Viên được thoáng khí, hít hai cái, lại chợt ho khan. Kim đại gia vội muốn tiến lên, chỉ là trong tay mình đang cầm đồ ăn, không có tay để đấm lưng cho nàng, đối với Tiểu Ngọc nói: "Còn không đấm lưng cho Tiểu Viên?"
Tiểu Ngọc không ngờ mình bị Kim đại gia kêu đi đấm lưng cho Tiểu Viên, mặc dù không muốn, cũng tiến lên đỡ Tiểu Viên dậy, đập. Vừa mới đập mấy cái, nghe nặng một chút, Kim đại gia dậm chân nói: "Quá nặng." Tiểu Ngọc hận không thể tát Tiểu Viên một cái, chỉ vì Kim đại gia nàng mới làm cho xong, nghe Kim đại gia nói lời này, chỉ đành vỗ nhẹ một chút.
Kim đại gia thấy mặt Tiểu Viên tốt hơn, mới phân phó Tiểu Ngọc ngừng vỗ, rót nước tới đây cho Tiểu Viên ăn giò, Tiểu Ngọc bị Kim đại gia kêu đứng ra một bên, dù rất tức giận, nhưng đành phải đi ra.
Tiểu Viên ăn mấy miếng, trong lòng thư thái chút, cơ thể còn mệt mỏi, lại muốn ngủ, Kim đại gia thấy, đối với Tiểu Ngọc nói: "Tiểu Viên muốn ngủ, thì cho nàng ngủ, ngươi còn không mau chút đi ra ngoài?" Tiểu Ngọc tức giận ra ngoài, sao Kim đại gia lúc này một chút cũng không ngốc rồi, còn biết săn sóc dịu dàng như thế?
Chỉ đành dậm chân một cái, ra khỏi phòng. Kim đại gia đôi tay dựng má, nhìn chằm chằm Tiểu Viên ngủ, chẳng qua là không rời mắt, Tiểu Viên ngủ mà không ngủ, cảm giác trên mặt có ánh mắt nhìn chằm chằm, nhịn nửa ngày, mới mở mắt ra đối với Kim đại gia nói: "Đại gia, nô tỳ cần nghỉ ngơi rồi, ngươi trước đi chơi đi."
Kim đại gia chẳng qua là ha ha cười không ngừng, cũng không nhúc nhích, Tiểu Viên thấy hắn như vậy, lại nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ. Kim đại gia nhìn chằm chằm mặt Tiểu Viên, nhìn không biết thời gian bao lâu. Cho đến khi Tiểu Lan lặng lẽ đi vào, nhìn thấy Kim đại gia bày ra dáng vẻ say mê, cảm thấy buồn cười, bật cười.
Tiểu Lan tiến lên trước nhìn Tiểu Viên, thấy nàng hô hấp ổn định, sắc mặt cũng tốt lên rất nhiều, đưa tay ra sờ sờ trán nàng, không lạnh không nóng, lúc này mới yên lòng, đối với Kim đại gia cười nói: "Đại gia, ngươi trước trở về đi thôi, Tiểu Viên nơi này có ta rồi." Kim đại gia lúc này mới đứng dậy, chẳng qua là ngồi ở bên giường thời gian dài, hai chân đã tê rần, lập tức thiếu chút nữa ngã xuống.
Tiểu Lan thấy bộ dáng này của hắn, liền cười ra tiếng, Kim đại gia lại xem một chút Tiểu Viên, lúc này mới đi ra ngoài. Tiểu Lan cầm lấy may vá, ngồi ở đầu giường Tiểu Viên, vừa làm may vá, vừa ở bên chờ nàng tỉnh lại.
Tiểu Viên lông mi có chút rung rung, mở mắt, nhỏ giọng hỏi Tiểu Lan: "Hắn đi rồi?" Tiểu Lan ừ một tiếng, đưa tay đỡ nàng đứng lên: "Ngươi ngủ mấy ngày nay, hắn một ngày đều tới ba chuyến, lão gia cũng muốn cấm hắn, hắn mặc dù ngốc ngốc chút, nhưng đối với ngươi là thật tâm ."
Tiểu Viên giờ mới hiểu được, tại sao mình tỉnh lại không lâu, Kim đại gia đã tới, Tiểu Lan bưng chén nước cho nàng, thay nàng đắp kín mền. Tiểu Viên uống nước xong, nghĩ tới một chuyện, hỏi Tiểu Lan: "Mấy ngày nay ta không làm việc, tiểu thư không nói gì sao?"
Tiểu Lan hừ một tiếng: "Tiểu thư muốn giả bộ hiền huệ, dĩ nhiên là sẽ không tới hỏi, huống chi có lão gia lên tiếng, để cho ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi, Vương mụ cũng tự nhiên sẽ không đến dài dòng, ngươi trước hảo nghỉ ngơi." Tiểu Viên biết nguyên do, nghe Tiểu Lan nói tiểu thư giả bộ hiền huệ, không nhịn được cười cười.
Tiểu Lan đợi nàng ngủ on rồi, mới nói: "Tiểu thư chẳng lẽ không đúng là giả bộ hiền huệ, chẳng qua là lấy lòng cô gia cùng Vương tiểu thư, chỉ sợ Vương gia hủy hôn." Tiểu Viên nghe nàng càu nhàu, trong lòng mơ hồ cảm thấy không đúng, Vương Thắng An xem ra, cũng không phải là người quân tử, chẳng qua là Kim tiểu thư như vậy, hai người cũng coi như hợp đôi. Mơ mơ màng màng nghĩ ngợi, Tiểu Viên ngủ thiếp đi.
Chương 7.3
Tiểu Viên dưỡng bệnh mấy ngày, Kim đại gia rời giường sẽ tới nhìn nàng, liền cơm cũng đưa vào trong phòng ăn. Kim lão gia mặc dù xót tiền xót của, Kim đại gia cả ngày vây quanh Tiểu Viên cũng tốt, tiết kiệm một người phải đi trông trừng hắn, nên cũng không quản. Kim lão gia không quản, Kim tiểu thư cũng tự nhiên không dám nói nhiều, chẳng qua là nghĩ Tiểu Viên ở nơi nào đó thư thư thái thái dưỡng bệnh, một mình tức giận mà thôi.
Khi tinh thần tốt lên, bệnh cũng dưỡng mau, mười ngày sau, Tiểu Viên đã phục hồi như cũ.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian